Categories
Arts

Gia tộc quyền quý

Chuyện kể rằng, ngày xưa, có một vương quốc vô cùng rộng lớn và trú phú. Ở khu rừng Huyền bí bên cạnh vương quốc có nhiều sinh vật kì lạ, như gà một chân, heo tinh, v.v… Nhưng trong số đó, có hai loài là bạn thân thiết của những cư dân ở vương quốc đó là Bàng – mã và kỳ lân.

Loài bàng-mã có mình và hai chân sau của sư tử nhưng chiếc đầu, hai chân trước và cánh lại của đại bàng.

bang-ma

Còn loài kỳ lân là một chú ngựa trắng toát sở hữu một đôi cánh cùng với chiếc sừng dài trên đầu.

Kỳ lân

Hai loài vật này từ lâu đã sát cánh bên cạnh con người trong những trận chiến với loài rồng – giống vật hung hãn, khủng khiếp, như một con thằn lằn khổng lồ với đôi cánh dơi và miệng thì thét ra lửa.

Rồng
Rồng vẫn thường bay về phía vương quốc để bắt người, gia súc, đôi khi chúng bị những Hiệp sĩ cưỡi bàng mã hoặc kỳ lân đánh đuổi, đôi khi chính những Hiệp sĩ thiệt mạng dưới nanh vuốt loài quái vật này.

Thế nhưng, không phải ai cũng có thể cưỡi bàng mã hay kỳ lân. Chỉ có những người mang dòng máu gia tộc Hiệp sĩ mới cưỡi được chúng – những người được mệnh danh là mang dòng máu của thần linh, và họ chia thành hai gia tộc là Hiệp Sĩ Bàng Mã và Hiệp Sĩ Kỳ Lân. Đây là hai gia tộc quyền quý nhất vương quốc, họ được tôn thờ vì đã bảo vệ tính mạng, sự bình yên cho mọi người, và còn vì dòng máu đặc biệt có thể thuần hóa hai loài vật thần kỳ. Những Hiệp Sĩ Bàng Mã cai quản ở phía bắc vương quốc với những đồi núi cao ngất, cũng là nơi loài bàng mã sinh sống, còn những Hiệp Sĩ Kỳ Lân sống ở phía nam nơi những thảo nguyên trù phú trải dài với những chú kỳ lân đẹp đẽ.

Một ngày kia, trong vương quốc bỗng xảy ra một tai họa, một thứ dịch bệnh kỳ quái hoành hành. Hầu như tất cả cư dân trong vương quốc đều bị  lở loét khắp mình, đau đớn vô cùng. Cảm giác sợ hãi, hoang mang bao trùm tất cả. Nhà vua cho người đi điều tra nguyên nhân của căn bệnh. Sau nhiều ngày tìm hiểu, những người lính về báo cáo:

– Gần đây, lũ rồng thường tắm ở con sông mà dân hay lấy nước, có lẽ trên da chúng có độc, và độc hòa vào nước.

Như vậy, phải làm cách nào giải được độc từ rồng, phải nhờ tới các Hiệp sĩ. Hôm sau, tât cả hiệp sĩ của cả hai gia tộc được mời tới vườn hoa của hoàng cung, nhà vua bước ra nói:

– Từ khi rồng hay đến tắm ở sông thì nhiều người dân bị nhiễm độc khi uống ước, tắm rửa, mang bệnh lở loét, các Hiệp sĩ chiến đấu với rồng có biết cách nào giải độc, cứu thần dân của ta không?

Tất cả im lặng! Xưa nay hiệp sĩ chỉ biết diệt rồng, không phải thầy thuốc nên không biết cách giải độc, hơn nữa họ vẫn uống nước ở dòng sông ấy mà không sao, có thể dòng máu hiệp sĩ giúp họ miễn nhiễm chất độc. Một hiệp sĩ nói:

– Chúng tôi chỉ biết diệt rồng, còn trị độc rồng thì không biết vì chúng tôi không nhiễm bệnh gì từ chúng cả. Xin đức Vua chờ cho một ngày để chúng tôi đến tìm Thần Thông Thái trong rừng Huyền bí hỏi cách giải độc.

Vậy là, mỗi gia tộc cử ra một hiệp sĩ đến tìm Thần Thông Thái. Thần ấy chính là một cây cổ thụ sống đã hàng ngàn năm, biết hết mọi bí mật của vũ trụ.

Khi hai hiệp sĩ đến nơi, họ cất tiếng hỏi:

– Xin Thần Thông Thái cho chúng tôi hỏi, có phải bệnh dịch trong vương quốc do lũ rồng gây ra?

Thần Thông Thái – chính là một cây cổ thụ khổng lồ rung rinh những càng lá, chậm rãi trả lời:

– Đúng vậy, mồ hôi loài rồng có độc, người thường uống phải sẽ bị lở loét, đau đớn, để lâu sẽ chết, chỉ có những hiệp sĩ mới không bị vì được dòng máu thần thánh bảo vệ.

– Vậy làm cách nào để giải độc của chúng? – Hiệp sĩ kỳ lân hỏi.

– Các hiệp sĩ, mỗi người trong gia đình các ngươi lấy một ít máu của chính mình hòa vào nước sông , rồi lấy nước cho người bệnh uống sẽ hết ngay, nhưng bên cạnh đó những người uống nước ấy cũng sẽ có thể cưỡi hai loài thần thú chứ không còn chỉ riêng gia tộc nhà các người nữa!

Hai người hiệp sĩ từ biệt Thần Thông Thái rồi quay về và kể lại cho gia tộc mình. Khi nghe vậy, một hiệp sĩ bàng mã nói:

– Chúng ta là gia tộc quyền quý, sao lại có thể để bọn dân thường uống máu, chúng lại có thể cưỡi bàng mã như chúng ta nữa, còn gì là quyền uy, rồi chúng sẽ coi chúng ta chẳng ra gì, cũng thấp kém và hèn mọn như bọn chúng sao? Rồi ai sẽ mang thịt, vải, vàng bạc cho chúng ta nhờ cậy mỗi khi có rồng đến? Chúng sẽ tự cưỡi bàng mã và tụ với nhau diệt rồng! Không thể để điều đó xảy ra, chúng ta là những người duy nhất được phép cưỡi loài vật quý này.

Những hiệp sĩ bàng mã khác nhất loạt đồng ý, và như vậy là gia tộc bàng mã đã không dùng máu của mình cứu những người dân đang đau đớn trong bệnh tật. Đồng thời cũng gửi tin cho các hiệp sĩ kỳ lân để nói rằng họ cũng không nên phung phí những giọt máu thánh của mình để rồi cũng trở thành tầm thường như bao kẻ khác.

Cùng lúc đó, ở phía nam, nơi hiệp sĩ kỳ lân cai quản, sau khi nghe người hiệp sĩ vừa đi hỏi Thần Thông Thái kể chuyện lẫn nhận được thư  của gia tộc bàng mã,  một người nói:

– Bảo vệ người dân là nhiệm vụ của những hiệp sĩ. Bao lâu nay chúng ta hưởng sung sướng, đất đai bạt ngàn, của cải đầy ắp cũng nhờ người dân yêu mến, nhà vua tin tưởng. Giờ đây dân gặp nạn sao lại không cứu? Ngày mai, tôi sẽ ra bờ sông và hòa máu mình vào nước, dòng máu thần thánh khi cứu chữa những người khốn cùng sẽ càng thêm thánh thần.

Tất cả những người trong dòng họ hiệp sĩ kỳ lân đều đồng thanh nhất trí. Ngày hôm sau, gia tộc kỳ lân kéo đến bờ sông, họ dùng dao cứa vào ngón tay cho chảy máu, máu hòa nước làm đỏ một vùng. Những người đang lở loét khắp mình, đau đớn khôn xiết mà khi ra sông uống nước lập tức lành hẳn các vết thương, khỏe mạnh như chưa hề có bệnh tật gì.  Những hiệp sĩ kỳ lân còn chở những thùng đựng đầy nước sông đã hòa dòng máu mình trên lưng những con ngựa thần mang đến cho những người bệnh nặng không thể tự đi ra sông .  Khi đã chữa lành hết bệnh cho mọi người, gia tộc kỳ lân còn dạy người dân cách điều khiển giống ngựa bay này và các kĩ năng chiến đấu để họ có thể bảo vệ mình trước loài rồng. Những người trong gia tộc bàng mã nói với nhau: “Đúng là một lũ điên khùng, giờ chúng cũng tầm thường như bao kẻ khác, giống kỳ lân thành ra chẳng khác nào những con ngựa hoang ngu ngốc, chỉ có loài bàng mã là cao quý, chỉ chúng ta mới được cưỡi!”.

Không lâu sau, do hầu như người dân sống gần vùng thảo nguyên phía Nam cũng biết cưỡi kỳ lân nên có con rồng nào đến gần vương quốc ở khu vực ấy đều bị từng toán dân binh đánh đuổi. Vậy là chúng bắt đầu đi thành đàn, và thường tấn công phía Bắc vì ít sự chống trả hơn. Một lần, một đàn rồng lớn đến hàng trăm con, dẫn đầu là rồng chúa tấn công những cung điện, đền đài , vườn tược và mùa màng của gia tộc bàng mã. Chúng khè lửa đến đâu, tất cả cháy rụi đến đó. Những hiệp sĩ bàng mã cố đánh trả, nhưng họ quá ít so với lũ rồng, người chết, người bị thương, kẻ thì bỏ chạy. Dân chúng thì chỉ biết kêu khóc và trốn chạy, họ không biết cưỡi những con bàng mã để chiến đấu cùng với các hiệp sĩ.

Thắng lợi dễ dàng, lũ rồng đắc ý tiến về phía nam. Nhưng ở đây, những người biết cưỡi kỳ lân rất nhiều, họ đã cùng các hiệp sĩ trong gia tộc kỳ lân đánh trả dữ dội, về số lượng họ đông hơn lũ rồng rất nhiều. Rồng chúa trúng tên chết và xác nó rơi xuống dòng sông, nơi đây khi đã hòa máu các hiệp sĩ nên mồ hôi trên da nó chẳng gây hại được ai. Bọn rồng chết gần hết chỉ có một số ít chạy được và chúng không bao giờ dám quay trở lại.

Từ đó về sau, gia tộc kỳ lân cùng với những người dân khác trong vương quốc sống bình yên, hạnh phúc bên nhau. Những hiệp sĩ bàng mã năm nào giờ không còn ai nhìn thấy họ nữa, có thể vì xấu hổ bởi thua trận hay mất hết của cải, hay vì những hành động ích kỉ của mình ngày trước nên bỏ xứ mà đi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *