Thời còn là học sinh, chúng ta ai cũng đã học qua bài Vội vàng của thi sĩ tài hoa Xuân Diệu, và tùy mỗi bạn, từ bạn học nhồi nhét để thi học kỳ cho qua môn Ngữ Văn đến bạn có năng khiếu, yêu môn này bằng trái tim, đều có những cảm xúc riêng về toàn bài với những câu những đoạn đã thấm vào đầu óc. Ai chẳng nhớ lại cô giáo hay dạy nhiều nhất ở câu cuối:
“…- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”
Người viết vốn không giỏi Văn và thi khối A A1, tuy nhiên cũng đã thấm được vài câu tự thân thấy hay, rất khó quên:
“…Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già…”
Ý nghĩa của những câu này là mới, vì trước giờ chưa ai nói tới, mà lại cũ, vì xét kỹ ra đó là một quy luật kinh điển, chỉ cảm được mà không nói được.
Sau này ra trường, người viết tình cờ gặp được một bài thơ, câu chữ không quá gọi là “bướm lượn chim bay”, “hoa hòe hoa hoét” để một người không cần siêu Văn cũng có thể tiếp thu. Ý nghĩa của nó cũng nhuốm màu vô cùng tận như mấy câu trên. Nghĩ rộng ra về bài này chúng ta sẽ thấy một thế giới trải dài rất rộng lớn chứ không đơn thuần chỉ nằm ở mặt chữ là về tình yêu đôi lứa.
Dưới đây là tác phẩm của Hồ Dzếnh(1916-1991):
Ngập ngừng
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Ðể lòng buồn tôi dạo khắp trong sân
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần,
Tôi nói khẽ: “Gớm, làm sao nhớ thế!”
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Em tôi ơi! tình có nghĩa gì đâu…
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu.
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi…
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Tôi sẽ trách – cố nhiên! – nhưng rất nhẹ.
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về!
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề,
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở…
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ…
Tuy vậy, hai bài cũng khác nhau đấy chứ! Khi tư tưởng về điều mình yêu thích, Xuân Diệu thì Vội vàng còn Hồ Dzếnh lại…Ngập ngừng! Cách nào đúng đây?
Mong được chia sẻ với mọi người.